Nếu có một thứ tình yêu nào trên thế gian này không cần định nghĩa, không cần chứng minh, đó chính là tình yêu của mẹ. Trong lăng kính cảm xúc của mỗi người con, hình ảnh mẹ luôn hiện lên với sự vĩ đại và bao dung không gì sánh được. Đối với tôi, mẹ không chỉ là người sinh ra, mà còn là ngôn ngữ đầu tiên của yêu thương, là bến đỗ cuối cùng của cuộc đời.
Để nói về mẹ Dung thì có lẽ đây là người đàn bà nghèo khổ nhất mà tôi được biết. Mẹ được sinh ra trong hoàn cảnh ngang trái và bị bỏ mặc, mẹ lớn lên nương nhờ cụ ngoại trong căn buồng đất nghèo nàn, để rồi chìm vào nỗi tuyệt vọng cùng cực khi cụ mất lúc 8 tuổi – cái cọc cuối cùng trôi xa bờ. Trong những năm tháng thơ ấu mẹ đã phải tự mình sinh tồn, nhặt nhạnh rau dại, thóc rơi và đêm đêm khóc đến lịm đi bên mộ cụ, một hình ảnh cô độc khiến cả dân làng phải quen thuộc. Lớn lên, gánh trên vai danh phận “con hoang”, mẹ vừa phải làm việc nặng vừa chịu đựng sự đay nghiến từ người ngoài. Dù khao khát tri thức đến cháy bỏng, ước mơ đi học của mẹ cũng bị dập tắt nghiệt ngã. Nỗi đau chồng chất khi mẹ bước vào hôn nhân “không hạnh phúc”, lên đến đỉnh điểm là sự mất mát của anh trai thứ hai của tôi, bi kịch khiến mẹ từng muốn buông xuôi tất cả, nhưng chính tình yêu và trách nhiệm với người con trai lớn đang còn bé xíu đã níu giữ mẹ lại. Đến khi chúng tôi dần khôn lớn, căn bệnh tiểu đường ập đến lại một lần nữa gieo rắc nỗi sợ hãi tột cùng, nhưng lần này không phải vì mẹ sợ chết, mà vì mẹ sợ các con sẽ không còn mẹ để nương tựa. Vượt qua mọi bi kịch và định kiến, mẹ Dung đã dùng chính sự kiên cường và tình yêu thương vô bờ bến để tự mình thắp lên ngọn lửa, bảo vệ và nuôi dưỡng những đứa con, biến cuộc đời đầy giông tố thành một “pháo đài tình Mẫu Tử vĩ đại”
Cuộc đời mẹ khắc khổ bi kịch như thế nhưng mẹ chưa bao giờ để chúng tôi thiếu thốn bất cứ một thứ gì, mẹ có thể ăn không ngon, ngủ không đủ giấc nhưng chưa bao giờ để chúng tôi phải đói, mọi thứ tốt đẹp mẹ đều dành cho chúng tôi. Khi còn bé, mẹ là cả thế giới. Cảm giác nằm gọn trong vòng tay mẹ, nghe tiếng ru ầu ơ, hay hít hà mùi áo mẹ – đó là cảm giác của sự che chở không kẽ hở. Mọi sợ hãi, mọi cơn đau đều tan biến khi có bàn tay mẹ vỗ về. Đó là thứ cảm xúc thuần khiết nhất, không vụ lợi, chỉ có nhận và tin tưởng. Mẹ là người có thể làm mọi thứ: vá áo rách, nấu món ngon nhất, chữa lành vết thương bằng một nụ hôn. Đó là sự ngưỡng mộ không biên giới dành cho người phụ nữ ấy.
Khi lớn lên, lăng kính cảm xúc của tôi về mẹ ắt đầu thay đổi, không còn chỉ là sự ngọt ngào nhận về, mà còn là nỗi xót xa khi nhìn thấy sự hy sinh.Tôi bắt đầu nhìn thấy những sợi bạc len lỏi trên mái tóc, những vết chân chim hằn sâu nơi khóe mắt. Cảm xúc lúc này là sự day dứt và hối hận vì những vô tâm, những lần cãi lời. Tôi nhận ra rằng, những giọt mồ hôi, những đêm mẹ thức trắng lo toan cho tôi chính là cái giá của sự trưởng thành. Cảm xúc khó nói nhất là khi tôi hiểu được “Tuyết rơi không tiếng động, tình yêu chân thật không thành lời.” Mẹ thường không than vãn, không kể lể. Mẹ chỉ hỏi: “Con ăn gì chưa?”, “Công việc có ổn không?”. Đằng sau những câu hỏi giản đơn ấy là cả một biển trời lo lắng. Tôi thương mẹ, nhưng lại khó nói ra lời yêu, mà chỉ cố gắng hành động, cố gắng thành công để mẹ được an lòng.
Mẹ là nơi neo đậu cuối cùng, bất cứ khi nào cuộc đời sóng gió, công việc thất bại, hay tình yêu tan vỡ, chỉ cần về nhà, nằm xuống bên mẹ, mọi tổn thương đều được xoa dịu. Cảm giác này là niềm tin vĩnh cửu rằng mình không cô đơn. Tình yêu thực sự là sự cho đi không mong cầu nhận lại, là sự chấp nhận cả những khiếm khuyết của người mình thương. Tình yêu với mẹ là bản giao hưởng xúc động nhất trong tâm hồn mỗi người. Hãy luôn trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên mẹ. Đừng để nỗi hối tiếc gặm nhấm khi thời gian không chờ đợi ai. Hãy gọi điện, hãy về nhà, hãy nói: “Con yêu mẹ!” – vì những lời yêu thương chân thật là món quà vô giá nhất mà ta có thể trao tặng cho người đã dành cả đời mình vì ta.
0 Bình luận