Giữa những con phố tấp nập của Hà Nội, tôi nhớ nhất quán trà đá nhỏ phía sau Trường Đại học Văn hoá Hà Nội, nằm nép bên lề đường Giảng Võ. Không biển hiệu, không bàn ghế sang trọng, chỉ vài chiếc ghế nhựa cũ, một ấm trà đá và rổ kẹo lạc. Ấy thế mà lại là nơi giữ nhiều kỷ niệm nhất trong ba năm sinh viên của tôi.
Ngày đầu tiên nhập học, tôi cùng mấy người bạn mới làm quen ngồi ở đó. Cô chủ quán hỏi: “Mới vào học à, uống đi cho mát, trà đá miễn phí cho tân sinh viên nhé!”. Chỉ một câu nói thôi mà tôi thấy Hà Nội trở nên dễ thương và ấm áp đến lạ.
Rồi dần dần, quán trà đá trở thành “điểm hẹn” của chúng tôi sau mỗi buổi học. Cốc trà chỉ 3 nghìn đồng, nhưng đủ để ngồi cả buổi chiều. Ở đó, chúng tôi nói về bài vở, chuyện nhóm, chuyện thầy cô, và cả những kế hoạch mơ hồ cho tương lai. Có hôm, chỉ cần im lặng cùng nhìn dòng xe trôi qua, thế là thấy lòng cũng nhẹ nhõm.
Những mùa thi, quán đông hơn thường lệ. Đứa nào cũng ôm tập tài liệu, vừa uống trà, vừa lẩm bẩm ôn bài. Cô chủ vẫn vui vẻ trêu: “Học thế này mà không qua thì phí trà cô pha đấy nhé!”. Tiếng cười vang lên giữa cái nắng chói chang của Hà Nội tháng Sáu, xua tan hết mệt mỏi.
Tôi nhớ có buổi chiều mùa đông, trời lạnh, mây xám giăng kín, chúng tôi ngồi quây quanh ấm trà nóng. Hơi nước bốc lên mờ mịt, ai cũng im lặng một lúc lâu. Có lẽ khi ấy, chúng tôi đều cảm nhận được rằng quãng thời gian này sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa.
Ba năm đại học, trôi nhanh như một tách trà, uống dở dang rồi chợt thấy đã cạn.
Giờ đây, mỗi lần đi qua Giảng Võ, nhìn về phía quán cũ, tôi vẫn thấy cô chủ ngồi đó, vẫn nụ cười hiền hậu, vẫn những cốc trà mát lạnh đong đầy sự thân quen. Chỉ khác là bàn ghế mới hơn, và người ngồi quanh đó không còn là chúng tôi nữa.
Hà Nội trong tôi, hóa ra chẳng phải Hồ Gươm hay phố cổ, mà chính là quán trà đá phía sau trường Văn hoá, nơi những câu chuyện nhỏ bé được kể bằng tiếng cười, nơi tình bạn và tuổi trẻ được ủ ấm trong hương trà nhè nhẹ giữa lòng thành phố.
Một cốc trà đá, đôi khi chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại đủ để lưu giữ cả một khoảng trời thanh xuân. Vì vậy, nếu ai hỏi “Hà Nội là gì?”, tôi sẽ mỉm cười và trả lời: “Là quán trà đá sau cổng trường, nơi tôi đã lớn lên cùng những mùa thi năm ấy.”
Thực hiện: Đình Sáng

0 Bình luận