Tuổi thơ của tôi trôi qua ở một ngôi làng nhỏ nép mình bên triền đồi, nơi những buổi chiều rực nắng vàng và tiếng cười trẻ con vang vọng khắp sân trường. Mỗi ngày tan học, lũ chúng tôi lại tụm năm tụm ba, chẳng vội về nhà. Chỉ cần có viên bi lấp lánh trong túi hay một cái nắp chai cũ, thế là đủ để khởi đầu một “trận chiến” tuổi thơ đầy hứng khởi.

Hôm ấy, trời tháng sáu oi ả, mặt đất lấm tấm bụi. Sau giờ học, tôi và hai người bạn thân rủ nhau ra góc nhỏ gần trường để bắn bi. Đó là chỗ đất trống bên hàng rào, nắng chiều hắt xuống vàng như mật. Tiếng bi lăn, tiếng hò reo, tiếng tranh cãi nho nhỏ khiến khoảng sân nhỏ rộn ràng. Tôi thắng liền mấy ván, lòng đầy tự hào. Khi sắp sửa dọn đồ ra về, thì một bạn khác đến, nheo mắt thách:

“Ở lại bắn thêm ván nữa đi, dám không?”

Lúc ấy, máu thắng thua của thằng con trai nhỏ bỗng sôi lên. Tôi nghĩ: “Thắng thêm ván nữa rồi về cũng kịp mà.” Thế là tôi nán lại. Viên bi trong tay như có phép màu, trượt qua lớp đất khô, bật ra tiếng “cạch” giòn tan. Tôi quên mất mặt trời đang dần khuất, quên cả tiếng trống chiều vọng lại từ xa. Chỉ đến khi ánh nắng chuyển sang đỏ quạch, chim gọi nhau về tổ, tôi mới giật mình nhìn quanh. Sân trường vắng tanh. Cái bóng của tôi kéo dài trên nền đất — và tôi biết, mình đã về muộn.

Tôi vội vàng xách cặp chạy về làng. Con đường đất gồ ghề quen thuộc dường như dài hơn mọi ngày. Mỗi bước chân nện xuống, lòng tôi càng nặng trĩu. Đến đầu ngõ, tim tôi đập nhanh hơn khi thấy mẹ đang đứng ở cửa nhà.

Mẹ không nói gì ngay. Chỉ nhìn tôi — ánh mắt có chút giận, nhưng phần nhiều là lo lắng. Giọng mẹ cất lên, khàn đi sau buổi chiều đi tìm con khắp nơi:

“Con đi đâu mà giờ này mới về?”

Tôi cúi đầu, ấp úng:

“Con… con chơi bi với mấy bạn, con quên mất…”

Chưa kịp nói hết câu, “vút” một tiếng, cây roi tre từ tay mẹ hạ xuống. Không mạnh, nhưng đủ khiến nước mắt tôi ứa ra. Mẹ mắng tôi, giọng run run vì tức, vì sợ:

“Lớn rồi mà chẳng biết nghĩ! Biết mấy giờ rồi không mà giờ mới về?

Tôi đứng im, vừa xấu hổ, vừa thương mẹ. Tôi biết mẹ không đánh vì giận, mà vì cả buổi chiều ấy, mẹ đã đi tìm tôi quanh làng, hỏi từng người xem có ai thấy tôi không.

Đêm ấy, nằm trên giường, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng gió thổi qua hàng tre. Chân vẫn rát vì đòn, nhưng lòng lại thấy nặng nề hơn. Tôi bỗng hiểu ra rằng, nỗi lo của mẹ còn đau hơn cả vết roi kia.

Giờ đây, khi đã lớn, mỗi lần đi qua góc sân trường cũ, tôi lại thấy hình ảnh thằng bé năm nào – tay cầm viên bi, mải mê với trò chơi, không hay biết mẹ đang đi tìm trong lo lắng. Tuổi thơ tôi có vết hằn của những trận đòn roi, nhưng cũng có hơi ấm của tình thương sâu sắc. Và tôi hiểu rằng, có những bài học không cần dạy bằng lời, mà khắc vào lòng bằng tình thương của mẹ — lặng lẽ, âm thầm mà mãi không phai.


0 Bình luận

Để lại một bình luận

Avatar placeholder

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *