Giữa làng tôi có một khoảng đất trống, chẳng có gì ngoài cỏ dại và một cây khế già đứng sừng sững giữa trung tâm. Cây khế ấy to lắm – phải hai người lớn dang tay mới ôm xuể. Dưới tán lá xanh rợp mát, bao mùa nắng, bao mùa mưa đã đi qua, cây vẫn đứng đó, như người canh giữ thầm lặng cho tuổi thơ của lũ trẻ trong làng.
Ngày ấy, chúng tôi chẳng biết đến điện thoại hay tivi. Niềm vui giản đơn chỉ là sau mỗi buổi học, cả đám tụ tập ngoài khoảng đất trống ấy. Dưới gốc khế, chúng tôi bày đủ trò: rồng rắn lên mây, ô ăn quan, bịt mắt bắt dê… Tiếng cười vang khắp ngõ, hòa vào tiếng chim chiều và mùi khói bếp len lỏi trong gió, tạo nên một bản nhạc làng quê ấm áp.
Cây khế như người bạn thân của lũ trẻ. Khi nắng lên, bóng cây đổ dài trên mặt đất, còn chúng tôi thì chạy vòng quanh, đuổi bắt, ngã lăn ra mà vẫn cười sặc sụa. Có những buổi chiều, đứa bị bịt mắt đi tìm mãi chẳng thấy ai, vì bọn tôi đã lén trèo lên những cành thấp của cây khế, nín thở nhìn xuống. Đến khi nó òa khóc, cả bọn mới cười ầm lên, trượt xuống đất, bị mắng cho một trận mà vẫn thấy vui như hội.
Vui nhất là khi mùa khế chín. Cả cây khế phủ vàng những chùm quả mọng. Không cần que chọc, chúng tôi trèo thẳng lên cây – đứa leo nhanh, đứa còn run nhưng vẫn cố bám chặt. Thân cây sần sùi, cành vươn ra như những cánh tay rắn chắc nâng đỡ chúng tôi. Đứa nào hái được nhiều thì cười vang, đứa ngồi trên cao chấm muối ớt ăn liền, chua đến nhăn mặt mà vẫn thấy ngon lành.
Khế chua, nhưng với chúng tôi, đó là vị ngọt của tự do. Có đứa khéo tay còn hái mang vềthái mỏng phơi nắng “làm mứt như người lớn”, có đứa làm món khế dầm muối ớt, có đứa hái xuống chia cho mấy đứa không trèo lên được. Mấy món đó giờ nhớ lại vừa vụng vừa đáng yêu, nhưng là cả một trời háo hức của tuổi thơ.
Cây khế cũng là nơi chứng kiến biết bao chuyện nhỏ. Có lần thằng Nam giấu bức thư “xin lỗi” mẹ sau khi làm vỡ chum nước, nhét đại vào hốc cây rồi chạy mất. Có hôm, chúng tôi cùng nhau chôn “kho báu” là vài viên bi và vỏ ốc, hẹn nhau “khi lớn sẽ đào lên”, nhưng chẳng đứa nào còn nhớ chỗ. Dưới gốc khế ấy, bao bí mật, bao câu chuyện ngây ngô được cất giữ – giản dị mà trong trẻo như chính tuổi thơ chúng tôi.
Rồi năm tháng trôi. Lũ trẻ ngày nào mỗi đứa một nơi – người đi học xa, người ra thành phố lớn kiếm tiền. Khoảng đất trống dần thu hẹp, cây khế già vẫn đứng đó, trầm lặng giữa những đổi thay. Cho đến một ngày, người ta chặt cây để lấy đất xây nhà. Lần tôi trở về, chỉ còn một nền gạch phẳng lặng nơi từng là gốc khế. Không còn tán lá xanh rì, không còn tiếng cười vang, chỉ có ký ức ùa về như gió. Tôi nhắm mắt lại, nghe như vẫn vang vọng đâu đây tiếng cười khúc khích, tiếng ai đó gọi í ới, và tiếng đứa bạn nhỏ năm nào bật khóc dưới tán cây vì tìm mãi chẳng thấy ai.
Có lẽ, ai trong đời cũng có một “cây khế” của riêng mình – một nơi gắn liền với tiếng cười, với bạn bè, với những trò nghịch ngợm ngây ngô. Dù năm tháng có trôi đi, những ký ức ấy vẫn xanh như lá khế đầu mùa – giản dị mà chẳng thể phai.
0 Bình luận